Chương 1

Không Nghĩ Tới Đi

17.447 chữ

07-05-2023

Phụng thành, chung cư Xuân Hoà.

Bóng đêm dày đặc bao vây lấy mùa đông giá lạnh, Thiệu Từ Tâm đứng dưới lầu chung cư Xuân Hoà, không nhúc nhích.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị không khí lạnh buốt tác động đến đỏ bừng, thân ảnh cô độc kéo dài dưới ánh đèn đường.

Bốn phía vắng lặng, chỉ có tiếng gió lạnh thổi quét.

Không người đi ngang qua, chỉ mỗi nàng một người đứng ở dưới tàng cây khô, lặng im không tiếng động, như một sợi du hồn không muốn rời đi.

"Hắt xì!"

Tiếng hắt xì thình lình phát ra đã phá vỡ sự yên lặng.

Mũi của nàng cũng dần đỏ lên.

Nhiệt độ hôm nay so với bình thường càng lạnh hơn, khi nàng đến rất vội vàng, chỉ mặc một kiện áo khoác, không đủ giữ ấm, cho nên nếu cứ đứng như vậy, nàng hoài nghi chính mình có thể trực tiếp bị đông lạnh đến chết sớm, đặt dấu chấm hết cho tuổi xuân của mình luôn.

Chính là nàng không muốn đi, không có suy nghĩ rời đi, cũng không có dũng khí bước vào chung cư trước mắt.

Bởi vì nàng nghe nói Ôn Úc ở chỗ này, người vợ danh chính ngôn thuận của nàng đang ở chỗ này.

—— cùng một nữ nhân khác ở bên nhau.

"Hắt xì."

Nàng lại đánh cái hắt xì, lạnh đến xoa tay, ngước mắt nhìn chằm chằm cửa chung cư, vẫn đứng như cũ không hề di chuyển.

Gió lạnh thổi qua gương mặt, lạnh đến phát đau, tuy là như thế, nàng cũng nhấc không nổi tinh thần gì.

Bất an, nghi ngờ, lo lắng, sợ hãi, vô số loại cảm xúc giống từng cái dây đằng gắt gao mà vây khốn nàng, làm nàng bất giác đứng yên tại chỗ.

Thật ra....!Nàng cũng không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Nàng căn bản là không nghĩ tới, loại chuyện này cũng sẽ phát sinh ở trên người mình.....

Ở đại học gặp được Ôn Úc, rồi sau đó vẫn luôn thích Ôn Úc.

Ôn Úc thích nữ nhân ngoan ngoãn, nàng liền thu liễm tính cách, làm một nữ nhân ngoan ngoãn.

Vào ngày Ôn Úc đưa ra yêu cầu kết giao, nàng vui mừng khôn xiết, đã từng hoài nghi chính mình đang nằm mơ.

Một năm trước, các nàng hoàn thành hôn lễ, trở thành bạn đời của nhau.

Hết thảy đều vô cùng tốt đẹp.

Nàng cho rằng các nàng là tình đầu ý hợp, là một lòng một dạ yêu nhau đến già.

Nhưng hiện tại, đủ loại dấu hiệu cho thấy, có lẽ chỉ có nàng là nghĩ như vậy.

Nàng cũng không biết như thế nào liền tin lời người kia nói, liền ngây ngốc mà tới chung cư này.

Đại khái là bởi vì phản ứng của Ôn Úc đối nàng không đủ nhiệt tình, không giống người yêu.

Lại đại khái là bởi vì Ôn Úc thực thích bạn gái cũ Điền Gia Hà kia, thật sự ở nơi này......

Cho nên nàng hiện tại nên làm như thế nào?

Đi vào, tìm nhà Điền Gia Hà, nhìn xem Ôn Úc có bên trong có ở bên trong hay không?

Hoặc là gọi điện thoại cho Ôn Úc, trực tiếp hỏi cô ở nơi nào?

Nàng không biết......

Hiện tại, đầu óc nàng có chút loạn, cảm xúc sông cuộn biển gầm, không được an tĩnh.

Nhưng lúc đến đây, trong lòng vẫn sẽ chất chứa một tia hy vọng.

Từ đáy lòng Thiệu Từ Tâm như cũ hy vọng người kia chỉ là nói bậy, Ôn Úc không ở nơi này, cô ấy không có ngoại tình.

Từ lúc bắt đầu là Ôn Úc nói ra trước, nếu Ôn Úc vẫn luôn thích Điền Gia Hà, không thích nàng, lúc trước cần gì phải làm điều thừa như vậy chứ?

Đúng vậy, Ôn Úc nếu không thích nàng, lúc trước vì cái gì sẽ cùng nàng nói kết giao, lại dễ dàng đáp ứng cùng nàng kết hôn?

Nghĩ vậy, nàng bỗng nhiên đã quên gió có bao nhiêu lạnh, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa ra vào, trong lòng sinh ra một loại dũng khí muốn tìm tòi hết thảy.

—— Ôn Úc, đừng làm em thất vọng.

Thiệu Từ Tâm nâng một chân lên.

Ngay sau đó, có hai người từ chung cư đi ra, nàng miễn cưỡng dừng lại bước chân.

Nữ nhân tóc ngắn đi ở đằng trước, là một gương mặt xinh đẹp.

Đó là dáng vẻ mà Thiệu Từ Tâm thích thật nhiều — là Ôn Úc.

Mà phía sau Ôn Úc, là tình địch mà nàng quen thuộc nhất, Điền Gia Hà.

Chuyện phát sinh kế tiếp hết thảy phảng phất là vì xác minh điều Thiệu Từ Tâm lo lắng nhất.

Ôn Úc xoay người ôm lấy Điền Gia Hà, hào phóng, ôn nhu mà hôn môi cô gái bên cạnh.

Điền Gia Hà cười với Ôn Úc, vuốt ve tóc cô, cử chỉ thân mật, phảng phất những động tác này các nàng đã làm hàng ngàn hàng vạn lần.

So với nàng, Điền Gia Hà càng giống vợ của Ôn Úc hơn.

Thiệu Từ Tâm tức giận đến cực điểm, lồng ngực phát đau, khó chịu đến thở không nổi.

Đôi mắt kinh ngạc mà nhìn hết thảy trước mắt, không thể di chuyển, đó là chuyện nàng không thể phủ nhận.

Ngay sau đó, cơn tức giận đã hùng hổ mà che giấu cảm xúc bản thân từ trước đến giờ, cảm giác bị phản bội nhanh chóng trào dâng trong ngực, ngang ngược mà chiếm cứ mỗi một tấc lý trí.

Sau khi hồi thần, chân nàng đã không chịu khống chế mà bước tới.

"Ôn Úc!"

Trong thanh âm là một cổ tức giận đã được đè nén, thậm chí có chút phát run.

Ôn Úc hiển nhiên không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhưng cũng không có nhiều kinh ngạc, càng không có cảm giác hổ thẹn khi bị bắt gặp.

Cô chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày, bất mãn hỏi một câu: "Cô tới đây làm cái gì?"

Thiệu Từ Tâm hỏi lại: "Chị cùng Điền Gia Hà đang làm gì?!"

Ôn Úc đem người ngoan ngoãn là Điền Gia Hà bảo hộ ở sau người, thần sắc bất biến.

"Không có gì để giải thích cả, Từ Tâm, ly hôn đi."

Cô nói đến phong khinh vân đạm, dường như chuyện ly hôn đối với cô mà nói bất quá là một việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.

Thiệu Từ Tâm nghe được, trái tim dường như cảm thấy giá buốt, ngực ẩn ẩn đau, thậm chí không biết đến tột cùng là vì đêm nay gió lạnh, hay là vì Ôn Úc, người này lạnh hơn.

"Chị như thế nào...!Chị đến tột cùng là như thế nào có thể bình tĩnh như vậy mà nói ra chuyện này? Chẳng lẽ em đối với chị mà nói cái gì cũng đều không phải sao?"

Thiệu Từ Tâm giọng nói khô khốc, không thể tin được mà nhìn cô.

"Đúng vậy."

Ôn Úc bình tĩnh mà nhìn nàng.

"Cô đối với tôi mà nói cái gì đều không phải, vẫn luôn như thế."

Thiệu Từ Tâm nghe vậy sửng sốt, quá khứ tốt đẹp đều vào giờ phút này, tất cả, đều bị đạp đổ.

Hơn nửa ngày, nàng mới ngơ ngác mà mở miệng, hỏi một câu: "Vậy chị lúc trước vì cái gì còn muốn cùng em kết giao......"

Nếu cái gì cũng đều không phải, lúc trước lại vì cái gì sẽ chủ động đưa ra yêu cầu kết giao?

Cưỡng bách chính mình cùng người mình không thích ở bên nhau, chuyện này chẳng lẽ không hoang đường sao?!

Ôn Úc khi nhắc tới chuyện lúc trước, mặt như cũ không đổi sắc, phảng phất như đang nói quá khứ của người khác.

"Cùng cô kết giao không phải bởi vì thích, là bởi vì đánh cuộc thua, hơn nữa khi đó đang cùng Gia Hà cãi nhau, nhất thời tức giận cho nên mới cùng cô kết giao.

Ngay cả liên hôn cũng là như thế."

"Từ Tâm, người tôi thích, từ lúc bắt đầu cũng chỉ có một người là Gia Hà."

"Cho nên cái hôn nhân này chúng ta nhất định sẽ ly, hiểu?"

Cô nói xong, Điền Gia Hà được cô che chở ở phía sau bỗng nắm lấy tay cô, trong mắt là một mảnh cảm động.

Các nàng thâm tình nhìn nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau.

Không khí như vậy, Thiệu Từ Tâm là vợ danh chính ngôn thuận bỗng nhiên trở thành người dư thừa, là cái tồn tại châm chọc nhất.

Thiệu Từ Tâm đầu óc ong ong một tiếng, trống rỗng.

Mỗi một tiếng nói của Ôn Úc dừng ở bên tai nàng, giống dao nhỏ đang lăng trì nàng.

Lời nói nhất thời tức giận....

Ở trên mặt cô thậm chí nhìn không ra cái loại áy náy của "lời nói tức giận" này...

"Chị....."

Thiệu Từ Tâm đôi mắt đều đỏ lên rồi.

"Chị một chút cũng không thích em sao?"

Trả lời nàng là sự chắc chắn của Ôn Úc.

"Không thích, một chút cũng không."

"......"

Thiệu Từ Tâm nhìn mặt nàng bình tĩnh: "Thậm chí......!Không có một tia áy náy?"

Ôn Úc đột nhiên hỏi lại một câu: "Vì cái gì phải áy náy?

"Cô thích tôi, tôi đây cùng cô kết giao, kết hôn, không phải đều là cô muốn sao? Tôi đã giúp cô thực hiện ước mơ, vì cái gì phải áy náy?"

Thiệu Từ Tâm sau khi nghe xong lời nói này, bị chấn động thật sâu.

Lời này thật là tra đến kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.

Cái gì kêu nàng muốn?

Cái gì kêu giúp nàng thực hiện ước mơ?

Nàng như thế nào có thể nói một câu hoang đường như vậy…..

Gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua, vô tình quét lên thân thể mảnh khảnh của Thiệu Từ Tâm.

Đầu ngón tay lạnh băng, khắp người đều phát lạnh, lạnh đến thấu tim.

Thiệu Từ Tâm đỏ mắt nhìn người mình thích đang ở trước mắt nàng, rồi sau đó lại thấp hèn rũ mắt.

Trong mắt nàng bây giờ không còn vui mừng khi thấy cô như trước, ánh mắt ấy theo làn mi rũ xuống chỉ còn lại ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại lạnh băng cùng thất vọng.

Một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống, tình yêu của bản thân đều kết thúc tại đây.

"Tôi không cần loại bố thí này."

Giọng nói vừa phát ra.

Thiệu Từ Tâm xoay người rời đi.

Không có người đuổi theo nàng.

Thần sắc nàng chết lặng mà khởi động xe, khó chịu như thế nào cũng khóc không được, dường như một giọt nước mắt vừa mới rơi kia đã đem sức lực phát tiết của nàng tất cả đều mang đi hết rồi.

Nàng không hạ tiện như vậy, trải qua tình trạng này còn muốn bám lấy Ôn Úc, cầu xin cô yêu mình, một lần lại một lần mà chà đạp tôn nghiêm chính mình.

Nàng muốn yêu, là đôi bên tình nguyện, một lòng một dạ đến già.

Xe chạy trên đường.

Thiệu Từ Tâm khống chế tay lái, cánh tay trắng nõn có một vệt đỏ nho nhỏ.

Đó là khi nàng vừa mới ăn cơm không cẩn thận bị bỏng đến, nàng thậm chí chưa kịp xử lý liền chạy ra tìm Ôn Úc, kết quả chính mắt nhìn thấy hiện trường vợ mình ngoại tình.

Nàng nặng nề mà thở dài một hơi.

Những chuyện cùng Ôn Úc có quan hệ, nàng không nhịn được ở trong đầu một lần lại một lần mà hồi tưởng.

Ôn Úc thích Điền Gia Hà, nhưng hai người thường xuyên cãi nhau, Ôn Úc không ít lần bởi vì chuyện này tìm nàng ra ngoài uống rượu giải sầu.

Ôn Úc còn vì Điền Gia Hà, khóc ở trước mặt nàng.

Lúc trước, chuyện duy nhất nàng không muốn nhìn thấy nhất đó là Ôn Úc khóc, vừa khóc nàng liền đau lòng cùng mềm lòng.

Những thời điểm đó, nàng cũng từng khuyên Ôn Úc buông Điền Gia Hà, Ôn Úc luôn lắc đầu, rồi sau đó im lặng không nói.

Nàng cho rằng Ôn Úc đời này đều sẽ không buông Điền Gia Hà, nàng cho rằng nàng không còn cơ hội nữa.

Nhưng là không nghĩ tới Ôn Úc cư nhiên ở lần nọ cùng Điền Gia Hà chia tay, lựa chọn cùng nàng kết giao.

Cuộc đời mà, dĩ nhiên là không đoán trước được.

Lúc trước nàng là một diễn viên.

Khi sự nghiệp diễn xuất của nàng đang trở nên hot, Thiệu gia xảy ra chuyện, nhu cầu cấp bách là cần viện trợ từ bên ngoài để vượt qua cửa ải khó khăn, vì thế hai nhà đưa ra liên hôn, trở thành người trong một trận doanh.

Mà người phụ trách liên hôn, lại còn là người đang cùng nàng kết giao.

Khi đó, Ôn Úc nói nàng không thích diễn viên, nếu nàng có thể từ bỏ sự nghiệp, cô sẽ liên hôn cùng nàng.

Vì Thiệu gia, cũng vì người trong lòng, Thiệu Từ Tâm lúc sự nghiệp chính mình đang có khởi sắc, dứt khoát kiên quyết rời khỏi giới nghệ sĩ.

Ôn Úc cũng không có nuốt lời, thật sự cùng nàng kết hôn.

Ngay lúc đó nàng vui mừng là thật sự vui mừng.

Hiện giờ tuyệt vọng cũng hơn cả vui mừng của ngày đó.

Ôn Úc đối với Điền Gia Hà là nhất vãng tình thâm.

Nàng đối với Ôn Úc thì không phải nhất vãng tình thâm sao?

Nàng luôn đối với Ôn Úc tràn đầy ôn nhu, hữu cầu tất ứng, tùy kêu tùy đến, thậm chí còn vì cô từ bỏ sự nghiệp đang rất tốt của chính mình.....

Nhưng hồi tưởng lại Ôn Úc cùng Điền Gia Hà vừa mới thâm tình nhìn nhau, nàng liền cảm thấy buồn nôn.

Hay cho một đôi tra nữ tiện nữ.

Một người coi tấm chân tình của người khác không ra gì, một người phá hư gia đình người khác không hề áy náy, nàng đã làm sai cái gì mới có thể bị cuốn vào một đôi trời sinh này?

Ôn Úc lại dựa vào cái gì cảm thấy nàng cùng tiểu cẩu giống nhau, dễ tống cổ, dựa vào cái gì giày xéo tâm can của nàng như vậy?!

Trong mắt là nùng liệt hận ý, đầu ngón tay run nhè nhẹ, Thiệu Từ Tâm giờ phút này vừa khổ sở vừa tức giận.

Nàng muốn thay đổi cái hiện trạng không xong này, nhưng nàng hiện tại không có biện pháp bình tĩnh lại tự hỏi nên làm như thế nào.

Đi về trước đã, trở về rồi lại nói......

Nghĩ như vậy, nàng cưỡng bách chính mình thu hồi suy nghĩ lung tung rối loạn.

Giây tiếp theo, một trận đèn xe loá mắt cướp đi nàng lực chú ý của nàng.

Chỉ thấy phía trước, một chiếc xe tải khổng lồ đột nhiên hướng về nàng, dường như không thể khống chế.

Nàng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, vội vàng đảo quanh tay lái!

"Phanh!"

—— thời gian đã quá muộn.

Thủy tinh vỡ nát.

Xe bị đè ép đến biến dạng.

Thiệu Từ Tâm hơi thở thoi thóp mà ngồi ở trên ghế điều khiển, máu chảy thật nhiều.

Thế giới ngoài xe thực náo nhiệt, nhưng nàng lại cảm giác quanh mình như lọt vào hư không, như là bị ngăn cách.

Ý thức mơ hồ mà nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mơ hồ thấy một nam nhân uống say thất tha thất thểu mà từ xe tải bước xuống.

Nàng thấy không rõ khuôn mặt nam nhân, mí mắt thực nặng, cuối cùng chịu đựng không nổi, hoàn toàn ngã vào trong bóng đêm vĩnh hằng.

Tất cả đều kết thúc tại đây.

— xem ra ông trời không quá thích nàng.

Đây là điều nàng nghĩ đến trước khi nhắm mắt lại.

Hô hấp hoàn toàn đình chỉ, thân mình cũng bởi vậy trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, giống một đoàn không khí không có trọng lượng.

Thiệu Từ Tâm cảm giác thân thể chính mình dường như bị người ta rút ra, ném vào hư không.

Bên trong hư không, ý thức của nàng mơ hồ, như trôi nổi trên mặt biển, không biết chính mình đến tột cùng ở nơi nào, cũng không biết chính mình là ai.

Thiên địa vạn vật, kim đồng hồ điểm từng phút từng giây, tốc độ ở hư không dường như nhanh gấp mười lần tốc độ bình thường.

Cho nên Thiệu Từ Tâm đang mơ hồ trong ý thức, ẩn ẩn cảm giác chính mình ở nơi nào đó ngây người thật lâu thật lâu, lâu đến nàng không thể tính toán, lâu đến không còn logic, giống mơ một giấc mơ lung tung rối loạn.

Thẳng đến một ngày, một chùm sáng xé rách nơi hắc ám này.

Nàng đã lâu không thấy ánh sáng, ánh sáng nho nhỏ kia từng chút từng chút mở rộng, không ngừng mà đến gần nàng.

— tựa như đèn xe không thể né tránh ngày đó.

Ác mộng đánh úp lại, Thiệu Từ Tâm theo bản năng hoảng sợ lui về phía sau.

Ánh sáng lóa mắt lại càng khuếch càng lớn, khí thế mãnh liệt, đối nàng đuổi theo không bỏ, cuối cùng giống một con quái vật mở ra cái miệng to đầy máu, nháy mắt liền đem nàng cắn nuốt hầu như không còn —

"Không được!"

Thiệu Từ Tâm nháy mắt mở mắt ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Truyện Phương Tây

Nhưng chung quanh không có ánh sáng chói mắt, cũng không có hắc ám rộng lớn vô ngần, chỉ có bài trí mà nàng quen thuộc.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, trấn định tịn thần nhìn quanh bốn phía, ý thức hoàn toàn chưa có thanh tỉnh.

Phòng mở điều hòa, ẩn ẩn có thể nghe thấy thanh âm không khí lưu động.

Màn cửa sổ thiển sắc là nàng tự mình chọn, mặt trên còn có đồ án cúc non thực tươi mát.

Đây là nhà nàng.

Là căn hộ một người của nàng.

Trước khi cùng Ôn Úc kết hôn, trừ bỏ Thiệu gia, hơn phân nửa thời gian nàng đều ở nơi này, sau khi kết hôn cùng Ôn Úc, nàng ngược lại ít khi trở về nơi này.

Hiện tại là......!Tình huống như thế nào?

Thiệu Từ Tâm đột nhiên nghĩ không thông.

Nàng nhớ rõ tai nạn xe cộ đã lấy đi mạng sống của nàng, cũng nhớ rõ chính mình giống như trở thành một con cô hồn dã quỷ ở trong hư không du đãng rất lâu, nhưng hiện tại đột nhiên từ một nơi vô cùng quen thuộc tỉnh lại, ngược lại làm nàng lâm vào hoài nghi.

Chẳng lẽ nàng là đang nằm mơ?

Nhưng cái này mộng cũng quá chân thật đi?

Nàng thật sâu hoang mang.

Không biết chính mình có phải hay không đang nằm mơ, vậy bây giờ nàng nên làm cái gì?

Nàng dùng một cái biện pháp old but gold, giơ tay, nhéo cánh tay nàng một cái...

"Ui đau..."

Không phải mộng!

Một tia vui sướng hiện lên khuôn mặt.

Một cái nhéo như vậy, nàng thậm chí còn phát hiện một việc: vết bỏng trên tay nàng đã không thấy!

Thời điểm nàng xảy ra tai nạn xe cộ, vết bỏng rõ ràng còn lưu tại cánh tay, hiện tại lại không có......

Hơn nữa nàng còn ở trong nhà chính mình......

Từng manh mối ở trong đầu Thiệu Từ Tâm dần dần ghép nối thành một cái khả năng.

Cặp mắt xinh đẹp kia mở to một chút, tràn ngập không dám tin tưởng.

— cho nên nàng không phải là......!Trọng sinh đi?

Không chỉ có trọng sinh, còn có thể trọng sinh vào lúc trước khi kết hôn?

Nghĩ vậy, nàng vội vội vàng vàng tìm di động chính mình, kết quả vừa mở ra di động liền thấy người đại diện trước kia gửi cho nàng một cái tin nhắn:

[ Tuần sau 《 hồng liên 》 lần đầu công chiếu, đây là bộ điện ảnh đầu tiên của em, hai ngày này cần phải chú ý nghỉ ngơi, đem tinh thần dưỡng tốt một chút, đem cái trạng thái tốt đó đến tham gia.

]

Thiệu Từ Tâm cầm di động, thần sắc bừng tỉnh.

《 hồng liên 》 lần đầu chiếu......!Vậy chẳng phải là nàng cùng Ôn Úc còn đang kết giao, còn chưa đến thời điểm kết hôn sao? Bất quá, lúc này không phải là sự nghiệp của nàng mới vừa khởi sắc một chút sao!

Không chỉ có trọng sinh, còn trọng sinh tại thời cơ tốt như vậy, này cũng thật tốt quá đi!

Xem ra ông trời không chỉ có không chán ghét nàng, mà còn rất thích nàng!

Thiệu Từ Tâm càng nghĩ càng cao hứng, vô cùng thẳng thắn tiếp nhận chuyện trọng sinh này.

Quản nhiều như vậy làm cái gì, một người đã từng chết một lần, có thể tồn tại là tốt rồi, hơn nữa sau trọng sinh nàng sẽ có nhiều lựa chọn, nhiều cơ hội hơn.

Lần này, nàng sẽ không ngu ngốc mà lấy chân tình ném cho chó, cũng sẽ không vì bất luận người nào từ bỏ sự nghiệp chính mình!

Đang đắm chìm trong kế hoạch vui sướng sau trọng sinh, di động "Ting" một cái tin nhắn mới.

[ Ôn Úc ]: Đến đây cùng tôi uống rượu.

Ôn Úc luôn là ở thời điểm tâm tình không tốt kêu nàng đi ra ngoài uống rượu.

Nếu là trước đây, Thiệu Từ Tâm nhất định sẽ quyết đoán ra cửa đến bên cạnh bạn gái, nhưng hiện tại thì không.

— nàng lại không ngốc.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Không đi, Ôn nhị tiểu thư tự mình uống đi

[ Thiệu Từ Tâm ]: Cô còn có thể thuận tiện chúc mừng một chút

Ôn Úc nhận được hai cái tin nhắn, cô không thể hiểu được mà hỏi

[ Ôn Úc ]: Chúc mừng cái gì?

Tin nhắn gửi đi, cũng không có như trong dự đoán ngày xưa chưa đến mấy giây đã trả lời.

Năm phút sau, Thiệu Từ Tâm mới chậm rì rì, tùy tiện mà trở về một cái tin nhắn --

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ha ha, đương nhiên là chúc mừng Ôn Úc cô trở về độc thân á! 【 đáng yêu.JPG】

Ôn Úc: "?".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!